Đầu năm học lớp 6, khi tôi vừa rời mái trường cấp I, tôi cũng như nhiều bạn trong lớp bước vào trường THCS Cát Linh với nhiều bỡ ngỡ. Trường mới, thầy cô mới, bạn bè mới, môi trường khác hẳn với hồi học Tiểu học. Trong những ngày khó khăn đó, cô giáo Thủy là người đã giúp đỡ tôi nhiều nhất. Cô chấn chỉnh lại việc học hành của tôi, giúp tôi ôn tập, củng cố lại những kiến thức đã ngủ quên sau một kì nghỉ hè dài. Cô giúp tôi và các bạn làm quen với môi trường mới. Tôi rất vui sướng và hãnh diện khi được cô tín nhiệm giao cho chức tổ trưởng tổ 1. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng để không phụ lòng cô. Nhưng rồi mọi việc không như ý muốn. Tôi đã mắc sai lầm. Một sai lầm không đáng có và chính cô đã là người động viên, giúp tôi đứng dậy.
Đầu đuôi câu chuyện là thế này. Như tôi đã nói, sau khi được cô giao cho chức “Tổ trưởng”, tôi đã rất vui mừng, hãnh diện và thấy mình thật “oách”. Nhưng tôi đã không thấy hết được trách nhiệm của một cán bộ lớp. Tôi đã không làm tròn được trọng trách mà cô đã giao chỉ vì những lí do rất cá nhân.
Lần thứ nhất: Tôi đã không cho cô bạn cùng bàn mượn sách mặc dù bạn ấy đã hết lòng nài nỉ. Tôi còn xui mấy bạn xung quanh không cho bạn ấy mượn. Thực ra lúc ấy tôi chỉ định trêu đùa một chút thôi. Có ai ngờ, bạn ấy dỗi, khóc ầm ĩ khiến cô đã mắng tôi một trận làm tôi không biết phải nói gì. Lúc đầu, tôi rất giận cô, chỉ vì một sự trêu đùa nhỏ mà cô cũng mắng (trêu đùa là chuyện bình thường mà). Nhưng rồi tôi hiểu a, cô làm thế để giúp tôi, để tôi không trở thành người ích kì.
Lần thứ hai: Là tổ trưởng, tôi được giao nhiệm vụ kiểm tra sát sao bài tập của các bạn. Tôi đã lấy quyền của một tổ trưởng để thỏa hiệp với một bạn học sinh học kém, lười học trong tổ, bao che lỗi cho bạn khi bạn lười học, làm thiếu bài tập (đồng nghĩa với việc nói dối cô) để được bạn “cảm ơn”. Mặc dù biết đó là việc không đúng nhưng bản thân tôi đã không lí trí để đấu tranh với những ý nghĩ xấu. Tôi đã vì cái lợi của bản thân mà quên đi trách nhiệm được giao, quên đi những lời cô dặn dò, chỉ bảo. Thú thực, lúc ấy tôi không nghĩ việc làm của mình lại gây ra sai lầm lớn như vậy. Chỉ vì những suy nghĩ dại dột, mưu lợi cá nhân mà tôi đã tiếp tay cho bạn, làm ảnh hưởng việc học hành của bạn, đặc biệt là đã phụ lòng tin của cô giáo. Lúc biết chuyện cô đã rất buồn. Mặc dù cô không mắng tôi, không phê bình tôi trước lớp, nhưng qua ánh mắt, lời nói của cô, tôi biết cô đã rất buồn, rất thất vọng về tôi. Tuy thế, cô không giận tôi mà còn động viên, khuyên nhủ để tôi nhận ra lỗi sai của mình và sửa chữa. Cùng với sự phân tích, chỉ bảo của bố mẹ, tôi đã rất thấm thía sai lầm của mình. Tôi đã nhận thức được rằng làm một người tốt thật khó. Nếu chẳng may vấp ngã thì phải biết tự đứng dậy và tự mình sửa chữa những lỗi lầm do mình gây ra.
Cảm ơn cô đã giúp tôi nhận ra sai lầm của mình. Cảm ơn cô đã giúp tôi có động lực để giành lại niềm tin yêu của thầy cô, gia đình và bạn bè. Tôi rất biết ơn cô vì chính cô đã là người ngăn cho tôi không lặp lại những lỗi lầm cũ. Cô đã giúp tôi đứng dậy, sửa sai và cố gắng trở thành một người con ngoan, trò giỏi và được bạn bè yêu mến. Tôi sẽ luôn cố gắng ghi nhớ những lời cô ân cần dạy bảo.
Con yêu cô, cảm ơn cô vì tất cả, cô Thủy của con!
Học sinh: Vũ Đức Anh
Lớp 7A3 (Năm học 2015 – 2016)
Trường THCS Cát Linh
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn